1 2 3 4 1-4 5

Ca thương 3:20
Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.

--------------------

   1 2 3 4 1-4 5

Ca thương 3:20
Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.

--------------------


Ca thương 3:17
Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.

Ca thương 3:18
Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Đức Giê-hô-va.

Ca thương 3:19
Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.

Ca thương 3:20
Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.

Ca thương 3:21
Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong:

Giê-rê-mi 10:19
Khốn nạn cho tôi vì vết thương tôi! Vít tôi là đau đớn! Nhưng tôi nói: Aáy là sự lo buồn tôi, tôi phải chịu.

Ca thương 3:13
Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:

-----

Ca thương 3:22
Aáy là nhờ sự nhân từ Đức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt.

Ca thương 3:23
Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm.

-----

Thi-thiên 77:3
Tôi nhớ đến Đức Chúa Trời, bèn bồn chồn; Than thở, và thần linh tôi sờn mỏi.

Gióp 10:1
Linh hồn tôi đã chán ngán sự sống tôi; Tôi sẽ buông thả lời than thở của tôi, Tôi sẽ nói vì cơn cay đắng của lòng tôi.

Gióp 21:6
Khi nào tôi nhớ lại, tôi bèn bị kinh hoảng, Rởn óc cả và thịt tôi.

Thi-thiên 42:5
Hỡi linh hồn ta, vì sao ngươi sờn ngã và bồn chồn trong mình ta? Hãy trông cậy nơi Đức Chúa Trời; ta sẽ còn ngợi khen Ngài nữa; Vì nhờ mặt Ngài, bèn được cứu rỗi.

Thi-thiên 42:6
Đức Chúa Trời tôi ôi! linh hồn tôi bị sờn ngã trong mình tôi; Nên từ xứ Giô-đanh, Từ núi Hẹt-môn, và từ gò Mít-sê-a, tôi nhớ đến Chúa.

Thi-thiên 77:7
Chúa há sẽ từ bỏ đến đời đời ư? Ngài há chẳng còn ban ơn nữa sao?

Thi-thiên 77:10
Tôi bèn nói: Đây là tật nguyền tôi; Nhưng tôi sẽ nhớ lại các năm về tay hữu của Đấng Chí cao.

Thi-thiên 143:4
Vì vậy, thần linh tôi nao sờn, Tấm lòng sầu não trong mình tôi.


Phạm vi công cộng